01 – 05
/./
“Đừng… có…” Chanyeol lên tiếng, cả người ướt đẫm mồ hôi vì chạy bộ ở công viên. Họ cứ như chú chó đuổi theo đuôi của mình, hay mèo vờn chuột, cứ như vậy 5 vòng quanh công viên. “…đi… theo… tôi… nữa…”
“Tôi không có…” Baekhyun đáp lại, cũng kiệt sức y như Chanyeol, nhưng bằng cách nào đó đôi chân ngắn của cậu vẫn kiên trì đi đến nơi Chanyeol đã đi qua. “… đi… theo… anh…”
“Vậy thì… đừng… chạy… theo… đường… tôi… đã…chạy nữa…” Chanyeol dừng chạy bộ và bắt đầu lảo đảo. Baekhyun cũng vậy, nhưng vẫn theo sát anh.
“Công viên… là của chung… tôi… có thể… làm gì… tôi muốn…”
“…”
“…”
Cuối cùng, với đống năng lượng đã tiêu hao, Chanyeol nằm phịch xuống bãi cỏ mềm mại để nghỉ ngơi và Baekhyun cũng làm điều tương tự.
Họ dành vài phút nằm trên bãi cỏ, hai cánh tay dang rộng, trước mắt là bầu trời xanh thẳm, lồng ngực họ phập phồng sau khi hoàn thành đống bài tập thể dục cho cho cả tuần.
Thật lạ, bởi dù đã chạy cả dặm, Chanyeol bằng một cách nào đó vẫn thấy thật dễ chịu, không kể đến trái tim đang đập mạnh vì các bài tập.
“Vậy, Ngài Chanyeol…” Một giọng nói nhẹ nhàng rót vào lỗ tai, Chanyeol muốn nhắm mặt lại và ngừng nghe âm thanh ấy, sống yên ổn với cuộc đời đơn độc đầy xáo trộn của mình, và chàng trai nhỏ bé với mái tóc nâu mềm mại và nụ cười rực rỡ, nhưng thế nào hai người họ lại chạy theo một vòng tròn không ngừng nghỉ trong đầu Chanyeol. “Anh sẽ trả lời các câu hỏi của tôi chứ?”
“Không.”
“Lạnh lùng ghê.” Nhà báo nhận xét. Chanyeol cảm thấy bị xúc phạm.
“Tôi không có. Quy tắc là tôi không thể trả lời bất kì câu hỏi nào mà không có sự đồng ý của quản lý.” Anh trả lời.
“Quản lý của anh còn chẳng ở đây.”
“Chính xác.”
“… Anh đúng là một người có đạo đức tốt.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Sao anh cứ phải làm theo quá nhiều nguyên tác thế?” Baekhyun nhổm dậy và nhìn Chanyeol, người đang nhìn về hướng khác. “Cuộc đời đâu chỉ để tuân theo chúng?”
“Nhưng cậu đang theo tôi đấy.” Chanyeol lẩm bẩm.
Anh nói gì cơ?” Baekhyun nói lớn.
“Chúng được đặt ra để tuân theo. Những quy tắc ấy.” Chanyeol đáp lại, quay lại đối diện với người nhỏ hơn, rồi khẽ nói. “Đồ ngốc.”
“Tôi nghe thấy đấy nhá!” Baekhyun hét. “Bên cạnh đó, cuộc sống là để bẻ cong những quy tắc, chứ đâu cứ nhất thiết phải tuân thủ nghiêm ngặt đâu… Đồ ngốc.”
Chanyeol cũng nhổm người dậy, muốn mắng cậu nhóc không ngoan này, nhưng khi quay lại, anh chỉ thấy một ánh đèn flash và … Click. Click. Click.
“Đệt!” Chanyeol hét lên, rồi nằm xuống bãi cỏ lần nữa. Người kia cười khúc khích sau máy ảnh.
“Giờ thì có nhiều hơn con người thật của anh rồi đấy!” Baekhyun nói, nhưng thực ra đang làm phiền Chanyeol bởi những tiếng Click. Click. Click. liên tục.
“Giờ anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?”
“Không. Và đừng có theo tôi nữa!” Baekhyun hạ máy ảnh xuống, bĩu môi.
“Nhưng tôi tưởng chúng ta là bạn!”
“Hah.” Chanyeol cười mỉa. “Thế cơ à. Tôi không kết bạn với ai cả.”
Chanyeol tưởng mình đã xúc phạm Baekhyun khi mọi thứ trở nên yên lặng. Tốt lắm. Anh nghĩ, và cảm tưởng như mặt trời tỏa sáng dưới mi mắt mình, và có thể Baekhyun sẽ rời đi vì anh đã nói vậy, và Chanyeol bắt đầu thấy yên bình hơn vì cậu nhóc kia cuối cùng cũng rời đi.
Click. Click. Click.
Chanyeol rên rỉ.
“Cậu không hiểu à?” Chanyeol mở mắt và nhìn vào máy ảnh. “Để tôi yên! Biến đi. Để tôi một mình.” Click. Click. Click. “Argh!” Cuối cùng thì tiếng máy ảnh cũng ngừng, và khi chiếc máy ảnh được hạ xuống, có thể thấy khuôn mặt thất vọng của Baekhyun.
“…Được thôi.” Cậu chán năn nói, rồi đứng lên. “Tạm biệt. Dù sơm hay muộn anh cũng sẽ thấy cô đơn ở nơi yên lặng này, nơi mà anh không có ai để nói chuyện, không có ai để đi chơi cùng, không có ai làm phiền anh.” Cậu quay lưng lại và Chanyeol nghĩ. Đúng rồi. Chính là những gì tôi muốn. “Tin tôi đi.”
Rồi cậu bước đi, để lại Chanyeol đang thấy như mình vừa được trao giải Kỉ Lục Guinness Thế Giới vì đã làm gì đó phi thường xuất sắc.
—
Ngày thứ 4: 17 Tháng Hai:
Hai ngày sau, Chanyeol đang ngồi đọc sách trên băng ghế dài dưới tán của một cái cây lớn, cảm thấy như cả thế giới này là của mình. Thứ gì đó khẽ rơi trên tóc anh. Rồi trượt xuống bên cạnh, Chanyeol thấy nó rơi xuống trước mắt mình. Ồ, một chiếc lá.
Ngôi sao nhún vai, tiếp tục lật sách, nhưng rồi lại thấy có thứ gì rơi xuống tóc mình, và lại trượt xuống trước mắt anh. Từ đáy mắt, Chanyeol lại thấy một chiếc lá. Rồi lại một chiếc, một chiếc rơi xuống đầu anh, như kiểu bầu trời quyết định thay tuyết rơi bằng lá rơi.
Bối rối, anh ngẩng đầu lên-
-và thấy đôi mắt cười cong cong như vầng trăng với nụ cười khúc khích.
“Aaah!!!” Chanyeol hét lên, sắp ngã khỏi ghế, và khi quyển sách rơi xuống đất, một trang sách đã bị nhăn.
“Nhìn xem cậu đã làm gì quyển sách đi!” Anh hét và đầu gối mình khi cúi xuống nhặt quyển sách lên. Mẹ kiếp, quyển sách này còn chẳng phải là của anh đâu! Baekhyun nhìn vừa hối lỗi vừa không khi nụ cười của cậu dần tắt đi.
“Tôi xin lỗi.” Cậu nói, rồi đứng sát vào hơn. Chanyeol tự động dịch ra, nhưng dù có kéo dài khoảng cách thế nào anh cũng có thể thấy đôi mắt nhỏ như sóc chuột của Baekhyun mở lớn khi nhìn vào tên cuốn sách.
“Này! Tôi biết cuốn này!” Cậu lấy quyển sách từ tay Chanyeol như thể họ là những người bạn tốt chia sẻ mọi thứ cùng nhau, và Chanyeol như bị lạc bởi sự thân thuộc này. Nói thật thì, chưa ai từng thân thiết với anh tới vậy – xúc phạm anh vào lần đầu tiên gặp mặt, đấm anh ở lần gặp thứ hai, và cướp thứ anh đang cầm ở lần thứ ba. “The blind lie detector, phải không?”
“……” Chanyeol còn chẳng nhớ tên quyển sách là gì, và khi nhìn bìa sách lần nữa mới phát hiện ra tên nó đúng là như vậy. Baekhyun cười tươi.
“Bà tôi từng đọc cho tôi cuốn sách này khi tôi còn nhỏ!”
“… Ừ, sao cũng được.” Chanyeol thật sự không muốn tiếp xúc với người khiến mình có thể cảm thấy như họ là những người bạn lâu năm hay gì đó đại loại thế. Thật kì lạ, và Chanyeol chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với một người lạ như vậy. “Tạm biệt.”
“Chờ đã!” Baekhyun vội vã đuổi theo, và đó là khi Chanyeol thấy đống lá trong tay người nhỏ hơn mà chắc chắn là để ném vào mình. “Tôi còn chưa đưa cho anh bản câu hỏi của anh nữa!”
“Cái gì cơ? Chúng là bài kiểm tra định kì thời trung học à?” Chanyeol đảo mắt rồi lại tiếp tục đi về phía trước, trái tim bỗng đập nhanh hơn khi Baekhyun theo sau anh. Anh không sợ, và điều duy nhất sượt qua tâm trí Chanyeol chính là. Ôi không, không phải lại nữa chứ.
“Đừng có đi theo tôi!”
“Tôi không có!”
“…”
“…”
“Rõ ràng là cậu đang đi theo tôi.”
“Rõ ràng là tôi đang đi cùng đường với anh.”
“…”
“…”
Chanyeol nhanh chóng bước tiếp về phía trước, rồi quay sang phải. Baekhyun cũng nhanh chóng theo sau. Bỗng nhiên, Chanyeol đi vòng lại đúng con đường vừa đi qua khiến Baekhyun ngạc nhiên, người cũng đang làm điều tương tự.
Khi họ đi lên con đường vừa mới qua, Chanyeol quay lại buộc tội Baekhyun.
“Rõ ràng cậu đang đi theo tôi!”
“Không, tôi không có!”
“Tôi đổi hướng, và cậu cũng thế!”
“Ừ thì, tôi cũng suy nghĩ giống như anh thôi!”
“…”
“…”
“…”
“…”
Họ nhìn nhau, mặt đối mặt đầy nghiêm túc, rồi Baekhyun là Chanyeol ngạc nhiền bằng cách bắt đầu cười khúc khích.
“Rồi, anh chịu để tôi phỏng vấn rồi chứ?” Câu hỏi nghe thật mệt mỏi, và Chanyeol chỉ muốn thoát khỏi nó.
“Cậu muốn hỏi tôi thứ gì?” Chanyeol bước lại gần, khẽ nhếch miệng. “Tôi đã ngủ với bao nhiêu người? Tôi đã có bao nhiêu người phụ nữ?”
Baekhyun nháy mắt, mắt mở lớn vì không hiểu Chanyeol đang nói gì.
“Vậy, để tôi nói cho cậu biết…” Chanyeol bước tới gần Baekhyun cho đến khi môi anh ở ngay bên tai cậu. Mà bằng một cách nào đó trái tim anh không thể ngừng tăng tốc. “… Tôi làm tình chính xác là hai lần, với hai người phụ nữ khác nhau, Thế thôi.” Rồi lùi lại, nụ cười đểu cáng biến mất.
“Đó là những gì cậu muốn phải không?” Chanyeol nhìn xuống người đang đứng bất động như một pho tượng. Mặt Baekhyun chuyển thành màu hồng, rồi sang màu đỏ khi cậu tiêu hóa xong những gì vừa nghe. “Giờ thì cậu có nó rồi đấy. Ra mà nói với cả thế giời đi. Giờ thì để tôi một mình.” Khi bước đi, Chanyeol cũng thấy xấu hổ, vì đã nói những từ ngữ xấu xa như vậy với một người trông như một đứa nhóc. Chờ đã, cảm giác mất mát này là gì? Và cảm giác yên tâm này là gì? Không phải Chanyeol nên đấm mình và tự đâm đầu vào tường vì đã nói về chủ đề nhạy cảm này với một người có thể sẽ nói nó cho cả thế giới biết à?
Có phải vì anh tin cậu ấy không?
Không đời nào, phải không?
“Chờ đã!” Anh lại nghe thấy giọng nói ấy, ngây thơ trong sáng, gọi tên anh, và anh đảo mắt. Lại một lần nữa, anh biết rằng cậu ấy muốn nhiều hơn một lời ngắn gọn như vậy. Chanyeol quay lại, chuẩn bị tiết lộ tất cả mọi thứ, nhưng khi thấy Baekhyun đứng đấy, mày nhăn lại đầy quyết tâm, má phớt hồng. Haha, đáng yêu thật.
“Đầu tiên thì…” Baekhyun lên tiếng. “Nhà báo chúng tôi không cần những thứ đo! Chúng tôi là nhà báo, những người hỏi những câu hỏi thông minh! Chứ không hỏi những câu sáo rỗng như vậy!”
“…”
“Chỉ vì anh là người nổi tiếng, đừng nghĩ rằng chúng tôi muốn biết về đời sống tình dục của anh!” Baekhyun nói. “Chúng tôi không hề có hứng thú với điều đó. Đó là đời sống cá nhân của anh mà chúng tôi không có quyền xen vào! Đã có quy định chúng tôi chỉ được phép hỏi về những thứ mà các fan quan tâm, như là màu sắc yêu thích của anh, hay có bao giờ anh thắt nút dây giày của mình hay chưa, hoặc…”
“…”
“Dù sao thì, tôi đã nói nhiều rồi.” Baekhyun nhìn xuống một lúc, và Chanyeol thề cậu ấy lại thấy xấu hổ. Rồi cậu ngước lên, nở nụ cười dù mặt vẫn đỏ bừng. “Vậy, anh sẵn lòng để tôi phỏng vấn chứ?”
“….” Thật sự Chanyeol không muốn trải qua những cuộc phỏng vấn đuổi bắt như này nữa, nhưng cậu nhóc trước mặt thật quyến tâm và cmn cứng đầu. Và cậu ta cũng khá trong mấy vụ đàm phán nữa, anh mới nhận ra vài ngày trước đây.
“Được thôi! Nhưng nếu là cậu hoàn toàn để tôi yên, và rồi tôi sẽ trả lời những câu hỏi của cậu, và đừng gặp nhau nữa. Hiểu chứ?” Baekhyun ngoan ngoãn gật đầu, và Chanyeol nhận ra cậu ấy mới giống một chú cún con đến thế nào. Khi anh vội vã bước về phía chiếc ghế băng gần nhất sau cái cây đằng kia, trông khá giống cái mà anh đã từng ngồi trong hoàng hôn vài ngày trước, Chanyeol nhận ra anh muốn được Baekhyun đi theo.
Vừa đi, Chanyeol bỗng nảy ra một ý tưởng.
“Và còn nữa, với tất cả những gì cậu hỏi tôi, tôi cũng sẽ hỏi lại cậu một câu hỏi!!” Chanyeol nói. “Bởi dù sao cậu cũng là một kẻ theo đuôi kinh dị và tôi cần nghĩ ra cách để tống tiền cậu nữa.” Baekhyun cười khi Chanyeol ngồi xuống cạnh cậu.
“Được thôi, Ngài Chanyeol!” Cậu lấy ra một cuốn sổ trong chiếc ba lô lớn của mình, đó là khi Chanyeol nhận ra cậu chưa từng mang chiếc ba lô này trước đây, bởi nếu cậu có, anh có thể nhận ra. “Bất kì một câu hỏi gì! Nếu anh từ chối một câu, tôi cũng sẽ từ chối câu hỏi của anh.”
“Sao cũng được.” Chanyeol thở dài, không hiểu sao mình lại dành thời gian cho một kẻ theo đuôi. Anh nên dành thời gian cho riêng mình, ngắm cảnh thiên nhiên, cảm nhận cơn gió phả vào khuôn mặt hoàn hảo của mình … Tràn đầy sức sống.
“Và tôi hứa sẽ không tống tiền anh, Ngài Chanyeol.” Baekhyun khẳng định lại, và Chanyeol tự hỏi sao cậu nhóc này luôn có thể nở nụ cười. “Là nhà báo, chúng tôi không được phép làm vậy.”
“… Yeah, nhưng các nhà báo đi phỏng vấn về những tin đồn của giới nghệ sĩ.” Chanyeol càu nhàu, rồi bỗng nhiên thấy tay mình đau dữ dội, chắc có thể bị thâm tím rồi. Anh há miệng vì đau trong khi ôm lấy cánh tay, quay sang nhìn tên nhóc thối tha đã đánh mình, anh thấy tên nhóc cũng đang nhìn mình,
Như môt quả cầu lửa nhỏ.
Hoặc giống một chú Chihuahua giận dữ.
“Đừng có so sánh đám chó săn với nhà báo chúng tôi”! Baekhyun lên tiếng bảo vệ, giọng nói nghe đầy giận giữ. Suýt thì đáng yêu. “Chúng tôi hoàn toàn khác! Chúng tôi không theo đuôi mọi người, chúng tôi đảm bảo việc sẽ hỏi họ những câu hỏi thực tế!”
“Giống như những câu hỏi ngu ngốc.” Chanyeol lẩm bẩm, rồi lại thấy hối hận khi thấy tay mình lại bắt đầu đau.
“Chúng tôi đặt ra những câu hỏi có ý nghĩa! Những câu hỏi không phải để xác minh những tin đồn thất thiệt, mà là để người đang được phỏng vấn hiểu hơn về bản thân mình!” Baekhyun thở hổn hển, việc lên cao giọng khiến cơ thể cậu mất nhiều sắc, và khiến Chanyeol suýt muốn vỗ vỗ mái tóc nâu mềm và nói rằng được rồi.
Nhưng Baekhyun đang rất tức giận và Chanyeol lại cảm hấy thú vị.
“Chó săn các cậu toàn theo đuôi chúng tôi-” Trước khi anh kịp nói hết (và lần này đã tự bảo vệ tay của mình) thì đã bị Baekhyun thúc cùi chỏ vào eo anh, ngay lập tức nằm xuống băng ghế vì đau,
“Chúng tôi không phải chó săn!” cậu hét lên. Còn Chanyeol thì vừa muốn phì cười trước phản ứng nhạy cảm của Baekhyun vừa muốn khóc vì cơn đau mà quả bóng nhỏ tức giận vừa giáng cho anh.
“Được rồi, được rồi.” Ngôi sao thở một hơi trước khi ngồi dậy. “Xin lỗi, tôi không biết điều đó.”
“Được thôi! Giờ thì anh biết rồi đấy!” Trong vài giây, khuôn mặt Baeekhyun lại nở nụ cười. Chanyeol tự hỏi sao cậu có thể làm thế nhẹ nhàng như đang tưới nước cho một bông hoa.
“Được rồi, bắt đầu bằng câu hỏi của cậu trước nhé.” Mẹ kiếp, nụ cười ấy thật quyến rũ, sắp chọc mù mắt anh rồi. Cái sự trắng sáng của hàm răng ấy sẽ là nguyên nhân cái chết của Chanyeol, thật lòng đấy. “Anh có xem hoạt hình Disney không? Nếu có, phim nào là phim anh thích nhất?” Chanyeol ngày hôm trước vừa nhạo báng và nói không với phim của Disney, giờ đôi mắt lại mở lớn.
“Cậu đùa tôi à? Bộ phim mới nhất ấy, Frozen, đúng rồi!” Chanyeol cảm thán bằng giai điều quen thuộc vừa chạy qua đầu mình, và thấy đôi mắt Baekhyun mở lớn,
“Tôi cũng thế!” Cậu cười khúc khích. “Olaf đáng yêu phải không?”
“Thật à? Sven thì đúng hơn.” Chanyeol đảo mắt, Baekhyun cười khẽ khiến trái tim anh lỡ một nhịp.
“Được rồi vậy anh có uống sữa vào buổi tối không?”
“Đã từng, khi tôi khoảng, 3 tuổi.” Chanyeol đáp, chuẩn bị để trả lời câu hỏi tiếp theo, nhưng rồi nhà báo ngồi đối diện nhìn anh với ánh mắt không tin.
“Không đời nào!” Cậu nói, chiếc bút chống lên cằm. “Vậy sao anh cao thế?”
“Không chỉ bởi tôi cao…: Chanyeol cúi xuống nhìn người kia, mặt họ cách nhau có vài inch. “… tại cậu lùn nữa.” Baekhyun nháy mắt, rồi hiểu ra, xấu hổ nhìn xuống, viết nhanh gì đó lên sổ của mình.
“Ngài Chanyeol, anh không vui tính chút nào!” Baekhyun nhắc lại, nhưng Chanyeol chắc rằng cậu ấy đang xấu hổ qua sự dao động của tiếng nói. Anh muốn cười, vì cậu nhóc này cmn thật đáng yêu, nhưng lại không muốn khiến cậu ấy xấu hổ thêm nữa.
Chanyeol đang định xin lỗi, thì Baekhyun nhìn lên với đôi mắt lấp lánh.
“Anh có phải là người có máu buồn không?”
Người nổi tiếng cố gắng nhìn thẳng, nhướn lông mày nhìn Baekhyun, Anh chuẩn bị nôn ra rồi đây này. “Pfft (một từ tượng thanh), nếu người như tôi mà không có máu buồn….” Anh nhìn Baekhyun đặt quyển sổ xuống đùi và lắc lắc ngón trỏ đầy xấu xa với anh. Theo bản năng, anh dịch mình ra xa một chút, miệng tự giác mở thành một chứ. “KHÔNG-”
“Đùa thôi mà.” Baekhyun rút tay lại và lại viết vào cuốn sổ. Chanyeol híp mắt khi nhận ra Baekhyun đang tập trung viết viết, nhưng khi nhìn kĩ thì lại phát hiện ra cậu đang cắn môi cố nén cười, vai nhỏ run run và dường như đang mất nhiều sức để giữ cây bút của mình khỏi rơi xuống.
“Không buồn cười đâu nhé!” Chanyeol nói, má nóng bừng. Lần này, Baekhyun quyết định không nín cười nữa, và cậu cười rồi cười rồi cười mà không ngừng lại được.
“Thì, hãy xem cậu có máu buồn không nhá.” Chanyeol nói, muốn tìm thứ gì dó để giấu sự xấu hổ của mình đi. Cùng lúc lại nghiêm túc suy nghĩ người đối diện mình có máu buồn hay không. Baekhyun xoa mặt mình, tự bình tĩnh lại rồi nghồi thẳng,
“Thử đi này.” Baekhyun thách, cười rõ tươi. Chanyeol không chắc lắm, nhưng vẫn dịch sát người về phía Baekhyun, chọc vào bụng cậu, nhưng không có phản ứng gì cả. Chưa thỏa mãn, anh chọc vào ngực, rồi cổ, rồi tay, rồi eo cậu-
Baekhyun rùng mình, nín cười. Chanyeol nhếch miệng, rồi lại chọc vào eo cậu. Baekhyun cười lớn và cố chạy đi, nhưng không gian có hạn trên chiếc ghế không cho phép cậu làm vậy, và cuối cùng là bị cù lét đến không thở nổi ở một góc của chiếc ghế. Khi Chanyeol nghĩ mình đã trả thù đủ, anh lùi lại và bình ổn nhịp thở, nở nụ cười, lớn hơn và lớn hơn. Và lớn hơn nữa. Cậu ấy cũng làm vậy.
“Vậy… anh có câu hỏi nào muốn hỏi tôi?” Baekhyun nói, khiến Chanyeol nhớ ra giao kèo giữa họ.
:Tôi có thể hỏi bao nhiêu câu?”
“… Không quan trọng.” Cậu nhún vai. Nhưng Chanyeol nhận ra mình chẳng có gì để hỏi cả. Và Baekhyun hoàn toàn đoán trước được điều đó, khi lấy lại sức, cậu lại tiếp tục cười.
“Không dễ phải không?” Cậu đùa. “Để nghĩ ra các câu hỏi ấy.”
“Sao cũng được.” Chanyeol lầm bầm.
“Đó là lý do vì sao anh phải viết nó ra. Như tôi này.” Baekhyun chỉ vào cuốn sổ của mình, anh đảo mắt.
“… Vậy tại sao cậu lại đi theo tôi?” Chanyeol bắt đầu, nhưng biểu hiện trên mặt Baekhyun rõ ràng là không muốn nói rồi.
“Anh đang nói gì vậy?” Baekhyun tức giận khoanh tay lại. “Tôi không có đi theo anh!” Chanyeol thở dài.
—
“12 chia 0 bằng mấy?” Baekhyun hỏi, đôi môi lại kéo thành một nụ cười quen thuộc. Chanyeol đảo mắt. Và rồi anh lại phải quay về với mấy câu hỏi kiểu này.
“Giờ là một bài kiểm tra à?” Baekhyun không nói gì. “Cậu nghĩ tôi bị ngu à?” Chanyeol cười, cậu nhún vai.
“Dù sao thì nếu đã đi nhiều như những lời anh đã nói, thì trả lời câu hỏi đi.” Chanyeol híp mắt nhìn Baekhyun đang hiếu kiên nhẫn.
“Được rồi! Bằng 0!” Chanyeol trả lời, đầu óc loạn lên vì câu hỏi, rồi khi nhìn thấy đôi mắt Baekhyun cong lên thành hình vầng trăng lưỡi liềm ác quỷ, anh mới nhận ra mình đã sai. “Chờ đã-”
“Không không không không anh không thể rút lại câu trả lời.” Baekhyun cười khúc khích khi viết thứ gì đó xuống, còn Chanyeol liên tục biểu tình, nhưng những lời nói như gió thoảng qua giữa môi anh và tai Baekhyun, và mắc kẹt trong sự xấu hổ của chính mình vì câu trả lời bất cẩn.
“Đm!” Anh chửi thề và Baekhyun lại cười. Cmn cậu nhóc này.
“Tut tut. Không được chửi thề, Ngài Chanyeol, không thì tôi sẽ tiết lộ với vài fan đấy.” Baekhyun trêu, nhưng Chanyeol không hề bị làm phiền
“Cậu cứ làm đi.” anh mỉa mai, dựa vào ghế và thở dài. Chanyeol thật không tin rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình.
Bà anh sẽ nghì gì chứ? Bà nội và bà ngoại?
“0 chia 12 bằng mấy?” Chanyeol bỗng nhiên hỏi, Baekhyun chẳng động mắt mà trả lời “0”. Chanyeol rên rỉ.
“Biết là thế mà.” Anh nói.
“Thì tôi cũng không giỏi toán lắm…” Chanyeol càu nhàu. Baekhyun vẫn cười tươi và Chanyeol nghĩ, có lẽ sai lầm cũng không tệ bằng việc mình thua.
“Sao cậu cười nhiều thế?” Chanyeol hỏi khi thấy đôi môi của Baekhyun vẫn như vậy. “Không mệt à? Cơ của cậu không bị đau à?” nụ cười của Baekhyun có lẽ sẽ rộng hơn nếu có thể.
“Bởi vì cười tốt cho anh mà.” Baekhyun trả lời. “Khiến anh vui vẻ.” Rồi lại khúc khích. Vô cùng đáng yêu.
“Không chỉ thế, khi anh muốn ai đó cười, anh cũng sẽ cười.
Bởi nụ cười dễ lan tỏa mà, phải không?”
—
Cả ngày dài trôi qua bằng việc Baekhyun hỏi Chanyeol những câu hỏi, rồi Chanyeol trả lời Baekhyun. Anh mới biết sinh nhật Baekhyun vào mùng 6 tháng 5, cùng thuộc 92 line như mình. Cậu ấy quay về Damyang không phải để ăn Tết hay mừng lễ Tình nhân với bạn gái (cậu ấy không có) mà là do có việc phải làm. Đây là nơi cậu ấy đã từng đến vào những mùa hè, bởi ông bà cậu ấy sống ở đây, vậy nên đây là nơi cho cậu ấy nhiều kỷ niệm. Cậu ấy biết từng thứ nhỏ về Damyang và giờ, bên cạnh ‘có việc phải làm’, cậu ấy lại đi thăm thú nơi này một lần nữa. Cha mẹ và anh trai cậu ấy sống ở bucheon, nhưng vì một lý do nào đó, cậu ấy phải ăn Tết một mình.
Như Chanyeol vậy.
Đương nhiên Chanyeol sẽ không mời cậu ở lại nhà mình (không phải nhà của anh, nhưng) bởi anh còn không biết cậu nhóc này. Họ mới biết nhau có nửa ngày.
Nếu Chanyeol tiếp tục, anh cũng biết con số yêu thích của Baekhyun là 48, màu yêu thích là trắng, thích đi dạo bằng crocs như đôi mà cậu ấy đang đi, có kính râm giữ trong túi và cái túi quá bé, nên cậu không muốn đeo ra ngoài. Cậu ấy thích sự tĩnh lặng của mặt hồ và tiếng xào xạc của lá khô, Baekhyun thích nghệ thật, như tô và vẽ, và chụp ảnh, và cậu thích hát nhưng Chanyeol biết cậu không biết hát. Khi anh dám nghe cậu hát twinkle twinkle litter stars, trời đất, anh ngay lập tức hối hận. Giọng của Baekhyun làm đau tai anh, và là giọng ca tệ nhất Chanyeol từng dược nghe.
Baekhyun không biết chơi piano hay guitar, nhưng cậu bảo mình đã từng học trống. Chanyeol đảo mắt, nhạo báng cậu, nhưng Baekhyun thách rằng sẽ có ngày cậu cho Chanyeol thấy nếu anh dám. Đương nhiên Chanyeol không dám.
Dù Chanyeol biết Baekhyun chỉ có thể gõ trống như những tay nghiệp dư.
Tên đầy đủ của cậu ấy là Byun Baekhyun, và khi còn nhỏ cậu ấy muốn làm một nhà toán học cho đến khi nhận ra mình và toán không thuộc về nhau. Khi Chanyeol hỏi về kết quả các bài kiểm tra, câu trả lời khiến anh suýt ngã khỏi ghế. Tên này giỏi toán, rất giỏi, nhưng cậu chỉ lắc đầu, cười buồn và nói mình chưa đủ giỏi.
Rồi cậu nhìn về hướng đi khác, mà cậu phát hiện ra là làm nhà báo và thợ chụp anh khá thú vị, vậy nên cậu theo. Trước đây cậu đã từng thề sẽ không theo nghiệp báo vì thấy nhà báo trên TV quá phiền nhiễu, nhưng rồi có một câu lạc bộ nhà báo mà cậu buộc phải tham gia ở trường học và môi trường đó quả là kín kẽ, thân thiện và không hỏi những câu hỏi sáo rỗng. Thật là ngốc, nhưng Baekhyun đã tham gia, và yêu nghề này.
Cậu nói nghệ thuật thực sự là tìm ra nét đẹp tiềm tàng. Và vẻ đẹp thật sự là, là chính nó. Đó là điều mà cậu và Journalism for Jerks, câu lạc bộ của cậu ấy, tin.
Mặt khác, cậu thích tiếp xúc với những người xung quanh, tự tin rằng mình là một ‘nam châm hút người’ mà Chanyeol hoàn toàn không đồng ý và bác bỏ ‘Tôi đã muốn thoát khỏi cậu từ lần đầu gặp mặt, và giờ vẫn vậy.” khiến Baekhyun bĩu môi đáng yêu và đấm anh. Nói về điều này, cú đấm của Baekhyun có lực sát thương lớn vô cùng nhưng bằng cách nào đó nụ cười rạng rỡ của cậu lại bù cho điều đó. Cậu nói vũ khí thực sự là giả nai, một chú cún ngây thơ đáng yêu, nhưng nếu ai đó lợi dụng bạn, BOOM! Đó là sức mạnh của chính bạn, và họ sẽ phải chạy tóe khói.
Và khi Baekhyun nói xong về mình, Chanyeol thêm. “Cậu thích đi theo người khác” nhưng Baekhyun hoàn toàn phủ nhận rằng cậu chỉ đi đường cậu. Khiến Chanyeol đáp trả “Ồ, và cậu có khuynh hướng phủ nhận sự thật hiển nhiên” lại khiến Baekhyun gửi nắm đấm của mình tới cánh tay quen thuộc của Chanyeol.
Thời gian trôi qua, hoàng hôn xuất hiện, cả hai đều biết thời gian của họ đã kết thúc.
Baekhyun đứng dậy, mỉm cười, nhưng bằng cách nào đó Chanyeol thấy nó không còn vui như lần đầu hắn thấy. Có lẽ chỉ là do ánh sáng, hay nhầm lẫn của trái tim anh.
“Thật vui vì được biết anh, ngài Chanyeol.” Baekhyun nói khi chìa tay trước mặt Chanyeol khiến Chanyeol ngay lập tức cầm lấy trước khi nhận ra mình đang làm gì.
“Yeah, miễn là cậu đừng theo tôi nữa.” Chanyeol lầm bầm, nhưng lần này là đùa giỡn khi khóe môi anh cong lên. Anh cảm nhận được đôi tay của Baekhyun trong tay mình, ấm và khô khiến anh không muốn buông ra. Thực sự, khi buông ra, Chanyeol thấy thật mất mát, nên đã nắm tay lại để vào trong túi áo mình. Anh nhìn Baekhyun bỏ đồ đạc của mình vào chiếc ba lô của cậu.
“Tôi sẽ không. Không làm thế nữa khi đã có thứ mình muốn.” Baekhyun mỉm cười, và Chanyeol phá thiện có nét buồn trong nụ cười đó.
“Tôi chỉ muốn nói là. ngài Chanyeol…” Chanyeol đợi, nửa mất kiên nhẫn. “… rằng anh đã bỏ lớp mặt nạ của mình xuống hôm nay, và điều đó thật tốt.” Chanyeol nháy mắt.
“… À và nụ cười của anh rộng thật.” Chanyeol bối rối nhớ đến những gì đám người kia hay nhắc tới. Hắn muốn vùi đầu xuống đất cho rồi. “….Rất đẹp.” ???????
“Cái-”
“Vậy, ngài Chanyeol, tôi phải đi rồi.” Nói rồi, cậu bắt đầu bước đi.
Chanyeol cảm thấy nếu mình để Baekhyun đi, thì sẽ không bao giờ được gặp lại cậu ấy nữa.
“Chờ đã!” Chanyeol hét lên khiến Baekhyun dừng bước. “Ừ… cũng muộn rồi, sao cậu không ở lại chỗ tôi đi?”
Baekhyun quay lại với đúng nụ cười đó khiến Chanyeol thấy buồn. Anh không biết tại sao điều này lại có thể xảy ra vì một người lạ.
“Không sao đâu, ngài Chanyeol. Tôi có việc cần làm.” Baekhyun nhún vai.
“Cậu từ chối tôi? Nhưng tôi tưởng chúng ta là bạn?” Chanyeol đang tuyệt vọng sao? Baekhyun cười, nhưng vẫn phảng phất nỗi buồn đâu đó.
“….Ngài Chanyeol, anh không kết bạn.” Một hồi im lăng. “…Tạm biệt.” Cậu quay lưng bước đi. Chanyeol không nói và không giúp được gì, nhìn bóng lưng bé nhỏ bước về phía mặt trời, ánh cam chiếu lên khiến cậu như được dát vàng.
Anh vẫn ngồi đấy, tự hỏi có phải mình vừa bỏ lỡ một phần cuộc đời mình rồi không.
/TBC./
Bên Hứa sẽ thích cậu hay khóc=)) bên này hay cười=)) mỏi mồm thay anh yêu=))
Và các chị ạ đây là em làm tiếp chap 1 thoi mà mất 9 trang word…